Cảm nhận vẻ đẹp cái sông hương qua bài xích “Ai đã đặt thương hiệu cho mẫu sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường – bài bác làm 1


Hoàng Phủ Ngọc Tường là công ty văn nặng lòng với xứ Huế mộng mơ, với cái sông Hương hiền hòa chảy. Có lẽ ông bao gồm duyên với mảnh đất và bé người nơi đây đề nghị những gì ông viết thường rất bình dị, mộc mạc nhưng lãng mạn với trữ tình. Bài xích kí “Ai đã đặt tên cho chiếc sông này” được xem như là thành công của Hoàng Phủ Ngọc Tường khi khắc họa cụ thể từng đường nét với vẻ đẹp đa chiều của cái sông Hương. Một vẻ đẹp trầm lắng, dịu dàng, nên thơ và rất mực cổ kính

*

“Ai đã đặt tên cho chiếc sông này” được viết theo thể kí, một thể loại gồm thể ghi chép lại cảm xúc, trọng tâm tư tình cảm, những chiếc cảm xúc bất chợt, suy nghĩ bất chợt một phương pháp sâu sắc nhất. Có lẽ chính thể loại này đã khiến cho bài bác kí đi vào lòng người đọc một giải pháp chân thành như vậy. Vẻ đẹp của dòng sông Hương theo ngòi cây viết của Hoàng Phủ Ngọc Tường hiện lên một bí quyết đầy ấn tượng, một vẻ đẹp khiến đến người đọc ngỡ ngàng, sửng sốt.

Bạn đang xem: Cảm nhận về sông hương

Sông Hương là dòng sông “duy nhất” chảy qua lòng thành phố Huế nên nó sẽ đem những đường nét đẹp riêng rẽ mà không có dòng sông nào tất cả được. Hình như Hoàng Phủ Ngọc Tường rất tự hào do điều này, tự hào với một tình cảm sông Hương đến mê đắm.

Vẻ đẹp cái sông Hương ẩn hiện dưới ngòi bút tinh tế với một tình yêu tha thiết đã khiến mang lại nó càng trở cần mê đắm đối với người đọc. Sông Hương được quan sát từ nhiều gốc độ, từ nhiều khía cạnh, từ chiều nhiều năm của thời gian với chiều sâu của không gian. Nhưng mặc dù ở góc độ nào thì sông Hương vẫn sở hữu một đường nét đẹp riêng rất Huế.

Ở vùng thượng nguồn, sông Hương có một vẻ đẹp không nơi nào gồm được. Đó là hình ảnh “một cô bé di gan phóng khoáng cùng man dại” tất cả tâm hồn ‘tự vị và vào sáng”. Vẻ đẹp ấy được ngôn ngữ của tác giả ưu ái đã khiến nó đi vào lòng người đọc một bí quyết chân thực nhất. Hoàng Phủ Ngọc Tường còn vẽ lên từng đường đường nét đầy mê hoặc, sông Hương như “bản trường ca của rừng già” rầm rộ cùng mãnh liệt nhưng có những lúc lại “dịu dàng cùng say đắm giữa những dặm dài chói lọi của color đỏ hoa đỗ quyên rừng”. Chỉ một color hoa đỏ hoang dại, đơn sơ giữa núi rừng ấy đã phần làm sao làm toát lên vẻ đẹp bình dị nhưng đầy sức ám ảnh của cái sông hương. Như vậy vẻ đẹp của sông hương ở vùng thượng nguồn là vẻ đẹp mê đắm, hoang daị và không hề kém phần tinh tế. Tất cả lẽ đây là đường nét đặc trưng của sông Hương , của Huế.

Và sông Hương được biết đến là dòng sông thuộc về một thành phố duy nhất, chỉ đến với Huế với thuộc về Huế, như một mối duyên ngầm gồm từ thọ đời. Vẻ đẹp sông Hương là vẻ đẹp vang láng một nền văn hóa trầm tích, nhiều thăng trầm, nhưng không kém phần dịu dàng cùng quyến rũ. Hoàng Phủ Ngọc Tường liên tưởng đến sông Hương như “người đàn bà dịu dàng, đằm thắm, mềm mại trong lòng huế”. Thật tài tình và thật lãng mạn biết bao nhiêu dòng sông của Huế mộng mơ.

Khi sông hương rời thượng nguồn về với thành phố xinh đẹp thì nó trở cần lãng mạn và đắm say. “Cô gái digan” ấy đã “vượt qua một lòng vực sâu dưới chân núi Ngọc Trản, để sắc nước trở cần xanh thẳm, trầm mặc như triết lí, như cfoor thi…cho đến khi gặp được tiếng chuông Thiên Mụ, nghe âm thanh mênh mông tiếng gà, từ ấy sông Hương rạng rỡ như nắng mới, người vợ uốn một cánh cung thật nhẹ, đến khi liền kề mặt với thành phố, đường cong ấy tạo cho nàng mềm hẳn đi, như mọt tiếng vâng ko nói ra của tình yêu”. Một đoạn văn nhẹ nhàng và không kém phần tình tứ, đầy điệu đà của Hoàng Phủ Ngọc Tường lúc miêu tả vẻ đẹp sồng Hương dịp về thành phố. Từng đường nét mềm mại, đầy mê hoặc của sông Hương thực sự khiến người đọc ngỡ ngàng. Với lối viết gần gũi nhưng chân thành, tác giả đã mon men đi sâu vào trọng tâm hồn người đọc những cảm xúc vào trẻo, tình thật nhất.

Sông hương như một “nàng thơ’ đắm bản thân trong thành phố, với đắm mình trong những trang viết của Hoàng Phù Ngọc Tường.

Sông hương còn là dòng sông chứng kiến biết bao đổi cố của Huế, của những thăng trầm lịch sử “vẻ vang soi bóng ghê thành phú xuân”, “dòng sông của thời gian ngân vang, của lịch sử viết giữa color cỏ xanh, lá biếc…”. Như vậy, sông Hương không chỉ tồn tại như vậy, nó còn là một nhân chứng của lịch sử đất nước, của những mon năm không thể nào quên đi.

Từ một dong sông hoang dại, phóng khoáng, sông Hương đã trở yêu cầu dịu dàng, tài hoa và đầy ý chí kiên cường.

Có lẽ đối với Hoàng Phủ Ngọc tường nói chung, với quần chúng. # Huế nói phổ biến thì sông Hương đó là một biểu tượng đẹp đẽ nhất tạo bắt buộc vẻ đẹp Huế suốt mấy ngàn năm lịch sử.

Bằng ngòi bút tinh tế, cảm xúc thực tâm và một chổ chính giữa lòng yêu thương thương của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã vẽ đề xuất một bức tranh tuyệt đẹp về sông Hương. Một vẻ đẹp rất riêng, rất dịu dàng, rất huế khiến người đọc muốn một lần đến đó tận hưởng.

Cảm nhận vẻ đẹp loại sông hương qua bài xích “Ai đã đặt thương hiệu cho chiếc sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường – bài bác làm 2

“Ai đã đặt thương hiệu cho mẫu sông này” là bài xích bút kí xuất sắc của Hoàng Phủ Ngọc Tường lúc viết về chiếc sông trữ tĩnh, thơ mộng của Huế. Mạch cảm xúc của bài xích kí chính là vẻ đẹp đặc trưng, riêng rẽ biệt của con sông duy nhất chảy qua loại thành phố Huế. Hoàng Phủ Ngọc Tường đã rất tài tình khi lột tả được hết vẻ đẹp và linh hồn của loại sông mang đặc trưng của Huế này.

Có lẽ vì chưng đặc trung của thể loại bút kí phải lời văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường rất phóng khoáng, điêu luyện, nhẹ nhàng với mềm mại. Với một tấm lòng yêu Huế, yêu cảnh sắc thiên nhiên, yêu thương sông Hương bắt buộc Hoàng Phủ Ngọc tường đã khoác lên bài xích kí một color sắc, âm hưởng riêng tất cả của Huế.

Dòng sông Hương được tác giả ngợi ca “dòng sông duy nhất chảy qua thành phố Huế”, mẫu sông vắt mình qua thành phố, chứng kiến bao nhiêu đổi nạm của mảnh đất này.

Cái quan sát đầu tiên của tác giả lúc viết về sông Hương là ánh nhìn từ vùng thượng nguồn. Vẻ đẹp của cái sông bây giờ khiến tác giả liên tưởng đến cô bé Di gan phóng khoáng, mê dại, đầy sức hút. Qua ngòi cây viết của tác giả, sông Hương hiện lên thật kì vĩ “sông Hương tựa như một bản trường ca của rừng già, khi rầm rộ giữa bóng mát đại ngàn, thời gian mãnh liệt vượt qua nhiều ghềnh thác, khi cuộn xoáy như cơn lốc vào những đáy vực sâu, thời điểm dịu dàng cùng say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu hoa đỗ quyên rừng”. Chỉ với một vài bỏ ra tiết cùng Hoàng Phủ Ngọc Tường đã lột tả được vẻ đẹp thời điểm mãnh liệt, cơ hội dịu êm của sông Hương. Tất cả lẽ đây chính là đặc trưng của sông hương lúc ở thượng nguồn, hứng chịu nhiều biến đổi của thời tiết.

Thật độc đáo khi dưới bé mắt của tác giả, sông hương tựa như “Cô gái di gan phóng khoáng và man dại với bản lĩnh gan dạ, trọng điểm hồn tự vị và vào sáng”. Có lẽ đây là phép nhân hóa đầy ẩn ý nhằm gợi lên nét đẹp hoang sơ nhưng hấp dẫn của con sông này. Như vậy tất cả thể thấy được qua ngòi cây bút phóng khoáng của tác giả, sông Hương vùng thượng nguồn hiện hữu lên vẻ đẹp kì bí, hùng vĩ với đầy cá tính.

Tuy nhiên đây mới chỉ là ở thượng nguôn, cùng Hoàng Phủ Ngọc tường khám phá vẻ đẹp của mẫu sông này lúc chảy về thành phố Huế. Gồm lẽ người đọc sẽ bất ngờ với vẻ đẹp dịu dàng, mềm mại với uyển chuyển của nó. Tác giả đã ví sông Hương như “người tình dịu dàng và chung thủy của cố đô”. Không phải vô duyên vô cớ cơ mà tác giả lại đi ví von so sánh đầy tính nghệ thuật như vậy.

Sông Hương lúc chảy về thành phố gồm sức hấp dẫn tuyệt vời đối với người đọc. Ở đây chúng ta nhận ra một lối viết nhẹ nhàng, tinh tế, rất mực tài tình của tác giả. Ông vẽ lên vẻ đẹp của sông hương ko chỉ bằng ngôn ngữ mà hơn nữa bằng cả trái tim đầytình yêuthương. Giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại, sông Hương như “cô gái đẹp ngủ mơ màng” – một vẻ đẹp màu sắc màu sắc của câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Với sông hương bỗng “chuyển loại liên tục” “ôm lấy chân đồi Thiên Mụ”, “trôi giữa hai hàng đồi sững sững như thành quách”. Một sự diễn tả vượt trữ tình, thừa độc đáo khiên ngưỡng đọc cạnh tranh cưỡng lại được vẻ đẹp tuyệt vời này.

Sông hương vừa mềm mại, vừa dịu dàng “mềm như tấm lụa”, gồm khi ánh lên những phản quang nhiều color sắc sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”. Sự chuyển đổi color sắc theo mùa, theo thời gian như thế này đã tạo sự một nét đặc trưng đến những ai muốn ngắm chú ý sông hương thật lâu.

Hoàng Phủ Ngọc Tường tả sông hương như vẽ, vẽ lên một bức tranh hoàn mĩ cùng tuyệt vời nhất về cái sông huyền thoại này. Sông Hương tạo đề nghị nét đẹp của đất cố đô Huế, ẩn mình trong trầm tích của nét văn hóa hàng trăm ngàn năm lịch sử.

Thú vị nhất là đoạn sông hương chảy trong thâm tâm Huế, tác giả cứ ngỡ rằng sông Hương tìm thấy thiết yếu mình lúc gặp thành phố thân yêu buộc phải tươi vui hẳn lên.

Vẻ đẹp của cái sông này được cảm nhận dưới nhiều góc độ không giống nhau. Chú ý bằng nhỏ mắt của hội họa, sông Hương cùng những đưa ra lưu của nó tạo những đường đường nét thật tinh tế tạo ra sự vẻ đẹo cổ kính của cố đô; qua bí quyết cảm nhận âm nhạc, sông hương như điệu slow chậm rãi sâu lắng, trữ tình…Một vẻ đẹp khiến người không giống phải ngỡ ngàng với đắm say chẳng thể dứt ra.

Sông hương còn là một chứng nhân lịch sử, là “người” chứng kiến sự đổi nạm của cố đô Huế từng ngày. Vào sách Dư địa chí “dòng sông viễn châu đã chiến đấu oanh liệt bảo vệ biên giới phía nam giới của tổ quốc đại việt qua những thế kỉ trung đại, vẻ vang soi bóng kinh thành phú xuân của nhân vật nguyễn huệ…”

Có thể nói rằng để cảm nhận sông hương với nhiều góc độ, nhiều vẻ đẹp không giống nhau, Hoàng Phủ Ngọc tường phải tất cả trái tim nhạy cảm, yêu và thương tha thiết loại sông thơ mộng này. Một lối viết giản dị, nhẹ nhàng nhưng đầy lôi cuốn đã khiến độc giả ko thể để dứt mạch cảm xúc. Tác giả đã phát huy được đặc trưng của thể loại bút kì đầy sắc bén cùng tình cảm này.

“Ai đã đặt tên cho mẫu sông này” thực sự là bài xích bút kí độc đáo. Sông hương hiện lên với tất cả vẻ đẹp nhưng nó mang.

Cảm nhận vẻ đẹp chiếc sông hương qua bài bác “Ai đã đặt tên cho cái sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường – bài làm 3

Hoàng Phủ Ngọc Tường là đơn vị văn xuất sắc của nền văn học Việt Nam, ông là một trong những đơn vị văn chăm về cây viết kí. đường nét đặc sắc trong trắng tác của ông là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ cùng chất trữ tình, nổi bật lên trong phong thái đó là cây bút kí: Ai đã đặt tên cho cái sông.

Sông hương được Hoàng Phủ Ngọc Tường viết ra với một vẻ đẹp toàn mĩ, đó là một bức trang thiên nhiên đẹp thơ mộng. Bài bút cam kết đã được tác giả dành riêng toàn bộ tình cảm của mình, bài bác có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa những yếu tố thực và những yếu tố tạo bắt buộc một vẻ đẹp sông hương với những nét đẹp của những cô bé Di Gan đẹp thơ mông. Toàn bộ bài xích bút kí là cảnh đẹp của sông hương, sông hương khi chú ý từ cội nguồn nó có vẽ đẹp lãng mạn hào nhoáng, sông hương được so ánh với vẻ đẹp của cô nàng Di Gan đẹp thơ mộng và bao gồm những nét dịu dàng đằm thắm của những đường nét đẹp quê hương, sông hương nhẹ nhàng với tình tứ nó được tác giả đối chiếu với những cảnh đẹp hết sức hoàn hảo, sông hương hiện lên trong nhỏ mắt người đọc bởi vẻ đẹp si lòng người, tác giả đã giành tình thân của bản thân để viết lên bài xích bút ký kết hay như vậy.

Xem thêm: Sinh Học 12 Nâng Cao Sách Sinh Học 12 Nâng Cao Hay Nhất, Sách Giáo Khoa Sinh Học 12 Nâng Cao

Tất cả những vẻ đẹp đó đều được tác giả hội tụ nhằm thể hiện vẻ đẹp của quê hương Việt Nam, đại diện là sông hương thơ mông với hào hùng của dân tộc Việt Nam. Vẻ đẹp của sông hương ở cội nguồn được so sánh là đầy hoang dại với thấm đẫm chất thơ nó được đối chiếu với rừng già đã hun đúc cho nó một trọng tâm hồn hào hoa cùng lãng mạn. Kế bên vẻ đẹp hoang dại dịu dàng đằm thắm được đối chiếu với vẻ đẹp của cô nàng Di Gan, thì sông hương được tác giả quan sát dưới nhiều góc độ của vạn vật thiên nhiên tác giả quan gần kề sông hương từ gần tới xa, những nét đẹp độc đáo của sông hương được tác giả cảm nhận bằng chính trái tim của mình, kế bên những nét đẹp độc đáo khiến tác giả mê hồn bởi đường nét đẹp đang dần cuốn hút và chạm khắc đến trái tim của mình. Sông hương cơ hội dịu dàng với được tác giả đối chiếu với nét đẹp của người con gái di gan phóng khoáng, thời gian dữ dội được miêu tả và so sánh với những nét đẹp hoàn mỹ nhưng đẫm chất thơ đậm chất trữ tình.